Tiếng bước chân từng chút tới gần nhưng hai người Ôn Văn không hề sợ sệt, ngược lại còn ghét bỏ đối phương đi quá chậm.
Lúc con quái vật kia rốt cuộc xuất hiện trước mắt hai người, Sở Vĩ thấy rõ diện mạo đối phương thì không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Đây là một con quái vật hình người cao lớn, cả người có màu xanh, đầu có hai cái sừng, thân dưới mặc một cái quần mỏng, trong tay cầm một cái xiên cá vàng óng ánh.
Về phần hình dạng của nó, Sở Vĩ nhìn không ra.
Bởi vì nguyên phần đầu của nó bị chằng chịt lũ rết Scutigera Coleoptrata vây quanh, trên vai và sau lưng nó cũng đeo đầy nửa đoạn con rết Scutigera Coleoptrata ở trong người!
Bản thân Sở Vĩ vốn đã hơi sợ loại côn trùng có tạo hình sâu rết thế này, nhiều con rết Scutigera Coleoptrata ở cùng một chỗ làm cho hắn tê dại da đầu, suýt chút nữa đã nôn ra cả bữa cơm tối qua.
"Xem ra một con không có cách nào khống chế quái vật cấp Tai Nạn, vì thế cần phải nhiều con mới được."
Ôn Văn lại liếc nhìn tay chân của con quái vật kia, phát hiện bên trên có dấu vết bị xích sắt khóa lại.
Xem ra con quái vật này cũng giống như quái vật đầu heo trước đó, bị khống chế lại sau đó trơ mắt bị đám quái trùng này ký sinh.
Điều này làm Ôn Văn cảm thấy có chút bi ai, dù sao cũng là quái vật cấp Tai Nạn, bị loại trùng yếu ớt giẫm một phát là chết này khống chế, chỉ sợ sống còn khó chịu hơn chết.
"Thật đáng buồn..."
Nôn xong, Sở Vĩ chỉ quái vật kia hỏi: "Không phải ông nói toàn bộ thành phố Hóa Sơn có hơn trăm con trùng à, tính số tui giết trước đó, cộng với trên người tên này thì cũng gần trăm con rối"
Ôn Văn xòe tay ra nói: "Hơn trăm chính là hơn trăm, chín trăm chín mươi chín cũng là hơn trăm con."
Chốc nữa giải quyết tên này xong nhất định phải tìm hiểu xem có bao nhiêu loại trùng này, bởi vì này có khả năng chính là số lượng sinh vật cấp Tai Nạn bị ký sinh!
"Trước tiên thử một chút đi, đầu heo trước đó và những người bình thường bị ký sinh tuy đầu óc bị phá hỏng nhưng thực lực sẽ gia tăng lên một mức độ nhất định..."
Sau khi có quyết định, thanh kiếm dài Hàn Băng của Ôn Văn xuất vỏ, vung tay chém ra một tia kiếm khí.
Uy lực của kiếm khí gắn bó chặt chẽ với thực lực của Ôn Văn, hiện giờ Ôn Văn dùng thể chất quái vật cấp Tai Nạn trung tự, kiếm khí phóng ra tự nhiên cũng là cấp bậc tấn công cấp Tai Nạn trung tự.
Mọi thứ trên lối đi đều bị kiếm khí sắc bén cắt đứt, sau đó bị băng giá bao trùm, cắt kim loại xẻ ngọc thạch cũng không đủ để hình dung kiếm khí này.
Quái vật màu xanh nổi giận gầm lên một tiếng, cánh tay gồng lên đập mạnh vào kiếm khí hàn băng, kiếm khí bị đập vỡ hóa thành băng tuyết bao trùm lấy cả cánh tay, chỉ là nó chỉ rung tay một cái thì lớp băng đã vỡ vụn, trên tay chỉ có chút tổn thương vì giá rét.
Đây là chênh lệch giữa cấp Tai Nạn trung tự và hạ tự, tuy hạ tự có thể dựa vào khả năng để dây dưa một khoảng thời gian ngắn với trung tự, nhưng cường giả trung tự chỉ tùy tiện tấn công là tương tương với hạ tự dốc toàn lực, chỉ một lúc sau thì cấp Tai Nạn hạ tự căn bản khó có thể thắng được cấp Tai Nạn trung tự.
Nhìn thấy quái vật màu xanh đỡ một đòn của mình, ánh mắt Ôn Văn sáng lên, không phải vì thực lực của nó, mà vì cái xiên cá to lớn trên tay nó.
Cái xiên cá này được rèn rất thô ráp, nhưng chất liệu kim loại này lại chính là đồ tốt, hơn nữa cái xiên này to cỡ cánh tay trẻ con dài hơn hai mét, số lượng đảm bảo dư thừa.
Ôn Văn muốn dùng gai nhọn của nhím biển Hoàng Kim chế tạo thành trường thương, thế nhưng gai nhím chỉ thích hợp làm cán thương, độ chống chịu của mũi thương có chút không đủ, chỉ cần lấy được cái xiên này, Ôn Văn có thể chế tạo đủ số lượng trường thương.
Sau khi chống đỡ đòn tấn công của Ôn Văn, quái vật kia không để ý tới ánh mắt sáng lên của Ôn Văn, trực tiếp ném cái xiên ra ngoài, mục tiêu không phải Ôn Văn mà là Sở Vĩ đang xem cuộc vui.
Sở Vĩ kinh ngạc tới không kịp né tránh, trực tiếp bị cái xiên xuyên thủng, bị ghim vào tường giống như một miếng thịt muối.
"Mày không có đầu óc à, người đánh mày có phải tao đâu!"
Sở Vĩ giận mà không có chỗ phát tiết, từ trên xiên cá leo xuống, vừa xoa bụng vừa giận dữ mắng mỏ.
Thế nhưng ngay lập tức, biểu cảm của Sở Vĩ đã không kềm được, bởi vì có một con rết Scutigera Coleoptrata đang từ vết thương bị cái xiên cá kia tạo thành chui vào trong người hắn!
Con rết Scutigera Coleoptrata này trước đó đã ẩn núp trên cây xiên, lúc cây xiên đâm vào người Sở Vĩ thì cũng tạo ra con đường để nó chui vào trong cơ thể Sở Vĩ!
Sở Vĩ muốn kéo con rết Scutigera Coleoptrata ra ngoài, nhưng lúc này cơ thể hắn đã tự lành lại.
Cảm nhận được con rết đang ngọ nguậy trong cơ thể, Sở Vĩ khóc không ra nước mắt, hung tợn nhìn quái vật màu xanh nói: "Thù của tao và mày kết rồi, không phải là chết thôi sao, vài giây sau tao lại làm hảo hán."
Nói xong Sở Vĩ liền kích nổ một quả bom, tự nổ tung chính mình, mà con trùng ở trong cơ thể hắn cũng bị nổ tan xác.
Ôn Văn mặt không biểu cảm nói một câu: "A Vĩ, ông lại chết rồi."
Sau khi cơ thể tái tạo lại, Sở Vĩ trừng to mắt, tức giận nhìn quái vật màu xanh kia.
"Suýt chút nữa đã bị một con trùng chui vào trong người rồi, Sở Vĩ tui đây tuyệt đối không chịu nổi oan ức này!"
Sau đó Sở Vĩ nói với Ôn Văn: "Con này là của tui, ông đừng nhúng tay vào, tui sợ mình sẽ ngộ thương ông."
Vừa dứt lời thì đường cong đen kịt hỗn loạn đã bao trùm lấy Sở Vĩ, làm hắn nháy mắt trở nên tràn đầy cảm giác tà dị, giống như một bức tranh trừu tượng vậy.
Ôn Văn đứng bên cạnh Sở Vĩ chớp chớp mắt vài cái, sau đó lùi ra xa một chút, chỉ đứng ở bên cạnh Sở Vĩ thôi đã làm Ôn Văn cảm thấy thực khó chịu.
Dáng vẻ giống như đại diện cho tử vong và tràn đầy hơi thở tĩnh mịch hư vô kia làm Ôn Văn rất tò mò, năng lực của Sở Vĩ rốt cuộc là dạng gì.
Đám sâu chi chít ký sinh trên người quái vật màu xanh kia phát ra tiếng rít, chúng nó mơ hồ cảm thấy bất an nhưng lại không biết cảm giác đó tới từ đâu.
Sở Vĩ lắc lắc cơ thể, giống như đang thích ứng gì đó, tiếp đó hắn đơn giản vận động hai cái rồi vọt về phía quái vật màu xanh kia.
Quái vật màu xanh hướng về phía cái xiên vẫy một cái, cái xiên bay trở về trong tay nó, nó dùng chiêu cũ ném mạnh cái xiên tới, thế nhưng lần này Sở Vĩ linh hoạt né tránh vọt tới, áp sát phía sau quái vật màu xanh.
Tiếp đó giống như một người đàn bà chanh chua, đưa tay chào hỏi lũ rết Scutigera Coleoptrata trên người quái vật, động tác không nhanh, thoạt nhìn cũng không có năng lượng đặc biệt gì, vì thế đám rết Scutigera Coleoptrata dùng cái chân trước đặc biệt sắc bén và cái miệng rất có lực cắn táp về phía Sở Vĩ.
Nhưng nháy mắt chúng nó chạm vào Sở Vĩ thì cơ thể biến thành màu xám trắng, tiếp đó toàn bộ héo rũ rồi từ trên người quái vật màu xanh rơi xuống!
Nhìn một màn quỷ dị này, trên mặt Ôn Văn lộ ra biểu cảm kiêng kỵ: "Là chất độc à... không, không phải, là sinh mệnh của chúng bị rút ra!"
Từ trước tới giờ Ôn Văn chỉ cảm thấy năng lực của Sở Vĩ phiền phức mà thôi, nhưng không cảm thấy nguy hiểm.
Bởi vì mặc dù Sở Vĩ không chết nhưng sức chiến đầu chính diện quá yếu đã hạn chế thực lực của hắn.
Nhưng sau khi Sở Vĩ hóa thành dáng vẻ này, sức mạnh và tốc độ của hắn đã đạt tới cảnh giới của người siêu năng Đồng Hóa bình thường, hơn nữa còn có thể trực tiếp rút đi sinh mệnh đối thú
Thậm chí, Ôn Văn rất nghi ngờ ngay cả mình có thực lực Đồng Hóa trung tự nếu bị Sở Vĩ sờ một cái cũng chưa chắc có thể may mắn thoát được!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo